Diễn biến tiếp theo của chuỗi câu chuyện Nguồn gốc của tình yêu
Có những lần bạn muốn tìm hiểu tại sao lại có tình yêu đúng không? Đơn giản thôi, vì tình yêu có mặt ở xung quanh ta, và điều mà ta dễ nhận biết nhất chính là nó nằm trong tim. Nhưng để biết được con tim đang nghĩ gì, trước hết ta cần tìm ra ai là người khiến mình khó quên nhất (nhưng nhớ đó là người khác giới nha) thông qua những tình huống bất ngờ hay là lộ ra những cảm xúc khó hiểu của mình trước người đó dù nó đã được giấu trong lòng. Sau đó, thử xem mình có nhớ người ấy liên tục và nhớ mãi trong thời gian dài như vậy không. Nếu như bạn cứ nghĩ về người ấy đầu tiên, nhất là mỗi khi bạn thức dậy, hay bạn đang đi ngủ và thậm chí kể cả khi bạn đang nằm mơ nhìn thấy người ấy xuất hiện trước mặt mình, tôi nói thiệt bạn chắc chắn là đã "rung động" trước người ấy dù đó là ít hay nhiều đi chăng nữa. Nếu điều này cứ lặp đi lặp lại liên tục kể cả khi bạn đang làm việc hay đi học thì có lẽ là bạn nhớ người ấy rất là nhiều. Người đó có thể không làm bạn cảm thấy ấn tượng ngay từ ban đầu, hay người ấy khiến bạn phải ngước nhìn và muốn dành thời gian của mình cho người đó. Cũng có khi người ấy cũng là một người hoàn hảo trong mắt bạn, một người mà bạn cho rằng đó là mẫu người lí tưởng của bạn. Bạn biết không, có thể cuộc đời không cho mình một người thật là ưng ý đến tận gốc, nhưng bạn nên nhớ rằng người mà bạn luôn nhớ là một con người thật, người mà bạn sẽ cần chứ không phải là người mà bạn muốn có. Vì thế hãy xem người ấy như là một cơ hội để bạn có thể có thể nếm trải tình yêu ngọt ngào như thế nào dù biết rằng nó chưa thực sự trọn vẹn trong đời.
Bạn muốn biết tình yêu nó thực sự tồn tại như thế nào đúng ko? Tình yêu nói chung nó giống như là thứ vô định hình vậy đó, có người cho rằng nó là một thứ tình cảm trong sáng, cũng có người lại hình dung tình yêu đó là một tình cảm nồng nàn và say đắm. Nhưng nói chung là không ai có thể định nghĩa nó được một cách chính xác vậy đó, cũng như là những gì mà con người nhìn thấy vậy đó. Có thể do là những cảm nhận khác nhau về trải nghiệm trong tình yêu cũng như trong cuộc đời mình nên họ mới nêu ra những quan niệm khác nhau về tình yêu. Hãy nói về một ví dụ qua cách mà con người nói về một thứ gì đó, chẳng hạn như chúng ta đang nói về con chó. Chúng ta thường nghĩ rằng con chó chỉ thấy được màu đen và màu trắng, cũng có người cho rằng chó có thể nhìn được một vài màu sắc cơ bản như xanh, vàng, đỏ,... nhưng cũng có người cho rằng con chó bị mù màu, nhất là màu vàng. Vậy thì thực sự con chó có thể nhìn được màu sắc không? Liệu con chó có bị mù màu như một số người nghĩ? Vâng, thực ra là con chó chỉ bị mù màu giữa xanh và đỏ nên chúng chỉ nhìn được màu vàng, xám và một số màu sắc cơ bản khác. Tình yêu cũng vậy nhưng cũng không thể nêu ra quan điểm chính xác được, vì có những người tin rằng tình yêu là một thứ khiến họ cảm thấy hạnh phúc, nhưng cũng có người chỉ vì nó mà trở nên mù quáng. Tuy nhiên, theo như những gì tôi biết được, tình yêu giống như là một trái ngọt mà ngay cả chúng ta còn có những người không thể hái nó được. Lý do đơn giản chính là có người thì sống hạnh phúc chỉ với một mối tình duy nhất trong đời họ, cũng có người phải "thay da đổi thịt" liên tục mới tình được "một nửa" thật sự cho mình. Và trong đó cũng sẽ có một số người tìm kiếm mãi mà chẳng có tình yêu đích thực chỉ vì họ chưa phù hợp với một ai đó hay là họ đã đưa ra mẫu người lý tưởng mà họ sẽ không bao giờ tìm kiếm được, nói cách khác là một mẫu người chỉ mãi nằm trong tâm trí của họ chứ ở thực tại thì không bao giờ có được. Còn bạn, dù bạn phải trải qua dù có rất nhiều mối tình hay chỉ vỏn vẹn được một mối tình thì tôi xin khẳng định rằng nếu bạn đang có trong tay tình yêu đích thực cho mình, bạn nên cố gắng trân trọng và giữ lấy nó, đừng bao giờ đánh mất nó chỉ vì một mâu thuẫn nào đó hay sự dập tắt "ngọn lửa" (trừ khi bạn và người đó không thể hợp nhau). Nói chung là bạn cố gắng yêu người ấy hết mình dù ngày mai có ra sao đi nữa, cố gắng trân trọng tình yêu hiện tại và đặc biệt là hãy xem tình yêu là một ngọn lửa ấm áp nhất trong cuộc đời bởi có được nó ta mới có thể cùng nhau vượt qua bao khó khăn và gian khổ của cuộc sống này.
Khoảng vài tuần sau, lúc đó tôi đang ngồi lướt web ở nhà riêng. Tôi có dự định muốn đi đến nơi nào đó thật xa, nơi mà tôi có thể tìm lại sự yên bình mà không cần lo nghĩ gì về cái cảnh chật chội, đông đúc của thành phố này. Giờ thì đi đâu đây? Chẳng lẽ là đi phượt ở những chỗ gần thành phố à? Mà thôi, giờ thì tôi cũng chẳng biết mình sẽ đi nơi nào nữa, thật là chán quá đi.
Tôi đang suy nghĩ thì bỗng có bóng ai đó nhẹ nhàng khều tôi ngay đằng sau khiến tôi phải giật mình:
- Này Quý Bình, mày chơi ba cái trò mất dạy riết quen rồi hả? Nghĩ sao mà mày kêu tao ở đằng sau mà không nghe thấy hả, mày bị ngáo à?
- Ái chà, mày tính đi chơi hả? Ghê vậy ta, tao thấy là mày chưa từng đi chơi bao giờ có đúng vậy không? Trước đây tao thấy là mày suốt ngày ngồi ở nhà không à, giờ thì muốn trải nghiệm rồi đúng không, haha.
- Tại tao ngồi ở nhà chán quá thôi, có gì đâu mà cười hả mày
- Á à, mày tính rủ nhỏ bạn thân của mày mà không rủ tao đúng không? Mày bỏ rơi người anh em chí cốt như tao rồi chứ gì?
- Thôi mày bớt xạo giùm tao cái, mày lo kiếm cho tao chỗ để đi chơi đi. Ê, mày có biết chỗ nào thú vị không đây hay là mày ngồi đó chọc tao cho đến hết giờ luôn hả?
- Haha, cái đó thì chuyện nhỏ. À hay là vầy, tao biết có chỗ này, tao tin là mày sẽ thích nơi đây. Với lại nữa là mày nên đi khoảng 3 ngày đi cho biết mùi chứ đúng không, anh bạn?
- Vậy thì mày tính rủ tao đi đâu, cuối tuần là tao chuẩn bị đi chơi rồi đấy, mày không lo giúp tao mà bày đặt chọc tao nữa. Đúng là hết cứu với mày đấy Quý Bình à.
- Thôi được rồi, anh bạn. À hay là vầy, tụi mình đi Hà Nội cho vui, ở đó có nhiều thứ độc lạ lắm đấy, mày nghĩ sao. - Suy nghĩ một hồi, Quý Bình mới nảy ra ý tưởng đi chơi khá thú vị.
- Ừa, cũng được đấy. Nhưng mà đi Hà Nội có cần đem nhiều tiền không?
- Mày khùng quá, cha nội. Đi Hà Nội mà mày suốt ngày lo về tiền bạc vậy? Mày cứ đi chung với tao đi, đừng tiếc tiền gì hết. Dù gì thì đi chơi còn tốt hơn là mày ngồi lì ở nhà, mày thấy tao nói hợp lí không Đức Thành?
- Ừm, cũng đúng. Mà tao với mày rủ thêm mấy đứa bạn để chơi chung được không? Tao nghĩ là đi hai người cũng chán lắm.
- Tuỳ mày à. Mày thích thì rủ luôn nhỏ bạn của mày đi. Mà tao nói trước nha, đi với nhỏ bạn mày thì mày phải tự bao cho nó đấy.
- Thôi được rồi, nếu nhỏ bạn tao rảnh thì tao rủ đi chung với mày luôn, vậy thì chốt kèo đi. Thôi, giờ tao với mày chuẩn bị đặt vé đi Hà Nội sớm đi, không là hết chỗ đấy.
Thế là cả hai chúng tôi cùng nhau đặt vé máy bay để đi Hà Nội. Số vé mà chúng tôi đặt có tổng cộng là ba vé, một cho tôi, một cho Quý Bình và cái vé còn lại là dành cho Ngọc Quỳnh. Nhưng tôi tự hỏi là liệu cô ấy có chịu đi hay không. Mà thôi tôi đành phải rủ cô ấy đi vậy chứ biết sao bây giờ.
Ngay khi tôi vừa tắm rửa và ăn tối xong thì tôi lại chạy đến nhà Quỳnh để tiện đến thăm cô ấy xem cô ấy có rảnh hay không. Tôi bước vào nhà Quỳnh, cô ấy chào hỏi tôi một cách vui vẻ như thể tôi với cô ấy là bạn thân vậy.
- Có chuyện gì mà qua nhà tui vậy? Sao, muốn nói với tui gì á thì cứ vào nhà trước đi rồi nói, ở đây có mình tui sống ở đây nên là cứ tự nhiên nha. - Cô ấy vừa cười vừa nói với tôi rồi cả hai chúng tôi bước vào nhà.
- Đây... đây là nhà cô đấy hả Ngọc Quỳnh. Sao trông nó lạ thế này? Nhà cô toàn là đồ xịn không à.
- Hihi, nhà tui thì đồ đạc cũng bình thường thôi, anh không cần phải khách sáo làm chi hết á. Thôi, anh cứ coi chỗ này như là một nơi để anh nghỉ ngơi đi. Nào, để tui lấy nước cho anh uống. - Nói xong thì Ngọc Quỳnh đi xuống nhà bếp bưng nước mời tôi uống.
- Rồi sao, anh rủ tôi có chuyện gì? Anh nói tui nghe được không Thành?
- Chuyện là vầy, tôi tính rủ cô đi Hà Nội để thư giãn, không biết là cô có rảnh để đi hay không? À, chuyến này tôi còn rủ thêm đứa bạn thân của tôi để đi chung luôn, không biết là hôm đó cô có bận gì không vậy Quỳnh?
- Cái này thực ra thì tôi cần phải suy nghĩ, tại tôi cũng phải nghỉ phép hơi lâu đấy. Anh cũng đang làm việc mà đúng không? Vậy thì ít ra anh cũng phải xin phép công ty nghỉ một vài bữa chứ.
- Tụi tôi dự định là cỡ 1-2 tháng nữa mới đi mà, cái này cô cũng không cần phải lo đâu Ngọc Quỳnh. Bọn tôi chỉ mới lên kế hoạch đi chơi thôi mà, không cần vội vã gì đâu.
- Ừm thôi được rồi, cái này thì nếu được thì tôi cũng sẽ rủ thêm bạn của tôi để đi chung luôn cho vui. Chứ đi 3 người thấy sai sai chỗ nào á.
- Được rồi, vậy tụi mình cứ như vậy đi. Tầm mấy tuần nữa tụi mình sẽ sắp xếp thời gian để đi. Thôi, tôi không còn gì để nói nữa, tôi còn có việc nên là tạm biệt cô nha Ngọc Quỳnh
- Ừa, vậy thôi. Tạm biệt anh Thành. - Tôi bắt đầu rảo bước và rời khỏi nhà của Ngọc Quỳnh. Tôi cảm thấy bắt đầu vui sướng khi cô ấy chấp nhận lời đi chơi của mình nhưng có gì đó khiến tôi phải hồi hộp vì chỉ còn mấy tuần nữa tôi với cô ấy mới có buổi đi chơi xa đầu tiên trong đời.
Thế là tối hôm đó tôi nói cho Quý Bình biết rằng cô ấy chấp nhận lời đi chơi của mình. Tôi cùng Quý Bình sau đó cũng lên kế hoạch đặt luôn 4 chiếc vé máy bay trước khoảng 6 tuần rồi cũng nhau bàn bạc về lộ trình đi chơi Hà Nội cho tới đêm khuya.
Như bạn biết đấy, tình yêu vốn tồn tại không chỉ bằng đôi mắt, và để cảm nhận được tình yêu bằng các giác quan còn lại thì đó là cả một quá trình rất lâu dài, thậm chí bạn cũng phải bỏ rất nhiều công sức và trải qua nhiều lần thất bại mới biết tình yêu thực sự quý giá như thế nào. Trong mắt tôi thì tình cảm không phải ngẫu nhiên là một thứ vô hình, mà còn phải là thứ có thể thao túng cả cảm xúc giữa hai con người với nhau. Điển hình nhất là khi các bạn chứng kiến một cặp đôi yêu nhau, nhưng bạn còn không biết rằng đằng sau những cảnh hôn hít ở ngoài đường lại chính là cả một quá trình phức tạp để có thể tạo ra tình yêu của chính cặp đôi đó. Từ sở thích, từ tính cách và đặc biệt cũng chính từ những trải nghiệm mà họ phải trải qua để có thể hạnh phúc bên nhau dù thời gian đó có thể ngắn ngủi. Và đó cũng là lý do vì sao tình yêu xuất phát từ trái tim vẫn là lựa chọn tốt hơn so với việc hiện nay rất nhiều người theo đuổi tình yêu chỉ vì tiền bạc và vật chất.
Còn tiếp...